CHỈ NHẬN BIẾT
Cơ bản
Tóm tắt
Nội dung
13/02/2020OshoHiện với tất cả
Thuộc mục:
Ảnh tiêu đề:
Ẩn ảnhHiện
Tên:
CHỈ NHẬN BIẾT
Thẻ Keywords (67 ký tự):
CHỈ NHẬN BIẾT
Thẻ Description (160 ký tự):
CHỈ NHẬN BIẾT
Thiết lập:Duyệt: Duyệt - Loại tin: Mới - ---Chia sẻ---
Url nguồn:
Tóm tắt (Chỉ viết ngắn gọn ko viết dài quá)

webID: 136C28
<div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
</div>
<div>
<div dir="auto">Một sư Phật gi&aacute;o lớn, nh&agrave; huyền m&ocirc;n, Nagarjuna, đi qua một l&agrave;ng. Ho&agrave;ng đế của nước đ&oacute; l&agrave; một t&iacute;n đồ của Nagarjuna, v&agrave; &ocirc;ng ấy đ&atilde; tặng cho sư một b&igrave;nh b&aacute;t ăn xin bằng v&agrave;ng c&oacute; nạm kim cương quanh n&oacute;. N&oacute; rất đắt, v&agrave; Nagarjuna l&agrave; một fakir trần trụi. Khi &ocirc;ng ấy đi qua, một kẻ trộm kh&ocirc;ng thể tin được v&agrave;o điều đ&oacute;: một người trần trụi c&oacute; một thứ c&oacute; gi&aacute; trị m&ecirc;nh m&ocirc;ng thế! Thế l&agrave; kẻ trộm đi theo &ocirc;ng ấy.</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Nagarjuna ở b&ecirc;n ngo&agrave;i th&agrave;nh phố trong một tu viện đi&ecirc;u t&agrave;n. Thậm ch&iacute; kh&ocirc;ng c&oacute; cửa, cho n&ecirc;n kẻ trộm mừng lắm. N&oacute; n&oacute;i, &quot;B&acirc;y giờ &ocirc;ng ta sẽ nghỉ ngơi, hay &iacute;t nhất trong đ&ecirc;m &ocirc;ng ta sẽ nghỉ, đi ngủ. M&igrave;nh c&oacute; thể lấy n&oacute;, kh&ocirc;ng c&oacute; rắc rối g&igrave;.&quot; Thế l&agrave; trộm ta ẩn đằng sau bức tường.</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Nagarjuna nh&igrave;n quanh v&agrave; &ocirc;ng ấy n&oacute;i, &quot;Tốt hơn cả l&agrave; anh v&agrave;o đi v&agrave; cầm lấy b&igrave;nh b&aacute;t n&agrave;y để cho ta c&oacute; thể ngủ thoải m&aacute;i. Đằng n&agrave;o anh cũng sẽ lấy n&oacute;, cho n&ecirc;n tại sao kh&ocirc;ng cho n&oacute; đi? Ta nghĩ tốt hơn cả l&agrave; đem n&oacute; cho anh. Ta kh&ocirc;ng th&iacute;ch l&agrave;m anh th&agrave;nh kẻ trộm - đ&acirc;y l&agrave; m&oacute;n qu&agrave;!&quot;</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Người n&agrave;y bước v&agrave;o nhưng anh ta kh&ocirc;ng thể tin được điều đ&oacute;. V&agrave; mặc cho bản th&acirc;n m&igrave;nh anh ta chạm ch&acirc;n Nagarjuna. Nagarjuna n&oacute;i, &quot;B&acirc;y giờ anh c&oacute; thể đi, bởi v&igrave; ta chẳng c&oacute; g&igrave; kh&aacute;c. Anh cứ thoải m&aacute;i v&agrave; để ta thoải m&aacute;i.&quot;</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Nhưng kẻ trộm n&oacute;i, &quot;Chỉ một điều th&ocirc;i: t&ocirc;i cũng muốn được kh&ocirc;ng bị gắn b&oacute; với đồ vật như &ocirc;ng vậy. &Ocirc;ng đ&atilde; l&agrave;m cho t&ocirc;i cảm thấy rất tội nghiệp. C&oacute; c&aacute;ch n&agrave;o một ng&agrave;y n&agrave;o đ&oacute; t&ocirc;i cũng đạt tới đỉnh t&acirc;m thức như vậy kh&ocirc;ng?&quot;</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Nagarjuna n&oacute;i, &quot;C&oacute; chứ, c&oacute; c&aacute;ch đấy.&quot;</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Kẻ trộm n&oacute;i, &quot;Nhưng một điều để t&ocirc;i n&oacute;i trước: đừng bảo t&ocirc;i th&ocirc;i ăn cắp. Bởi v&igrave; bất k&igrave; khi n&agrave;o t&ocirc;i đi - v&agrave; t&ocirc;i đ&atilde; tới c&aacute;c nh&agrave; huyền m&ocirc;n v&agrave; c&aacute;c th&aacute;nh nh&acirc;n v&agrave; t&ocirc;i l&agrave; một kẻ trộm nổi tiếng quanh đ&acirc;y, cho n&ecirc;n họ tất cả đều biết - họ lập tức n&oacute;i, 'Trước hết anh th&ocirc;i ăn trộm đi,' v&agrave; điều đ&oacute; t&ocirc;i kh&ocirc;ng thể l&agrave;m được. T&ocirc;i đ&atilde; thử nhưng điều đ&oacute; t&ocirc;i kh&ocirc;ng thể l&agrave;m được, cho n&ecirc;n xin đừng l&agrave;m điều đ&oacute; th&agrave;nh điều kiện. Bất k&igrave; c&aacute;i g&igrave; kh&aacute;c &ocirc;ng n&oacute;i t&ocirc;i sẽ l&agrave;m.&quot;</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Nagarjuna n&oacute;i, &quot;Thế th&igrave; anh chắc vẫn chưa gặp được nh&agrave; huyền m&ocirc;n hay th&aacute;nh nh&acirc;n đ&acirc;u. Anh phải đ&atilde; gặp c&aacute;c cựu trộm cắp rồi; bằng kh&ocirc;ng, sao người ta phải bận t&acirc;m về việc l&agrave; kẻ trộm? Cứ l&agrave; kẻ trộm đi! - đ&oacute; l&agrave; c&ocirc;ng việc của anh, đ&oacute; kh&ocirc;ng phải l&agrave; lo nghĩ của ta. Chỉ một điều ta muốn bảo anh, v&agrave; điều đ&oacute; l&agrave;: Đi đi, l&agrave;m bất k&igrave; c&aacute;i g&igrave; anh cảm thấy cần l&agrave;m, nhưng nhận biết, tỉnh t&aacute;o. Đừng l&agrave;m bất k&igrave; c&aacute;i g&igrave; một c&aacute;ch v&ocirc; &yacute; thức, m&aacute;y m&oacute;c, như robot.&quot;</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Kẻ trộm n&oacute;i, &quot;Điều n&agrave;y ho&agrave;n to&agrave;n được. T&ocirc;i sẽ thử n&oacute;.&quot;</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Nagarjuna n&oacute;i, &quot;Ta sẽ đợi mười lăm ng&agrave;y trong tu viện n&agrave;y; anh c&oacute; thể tới v&agrave; b&aacute;o c&aacute;o.&quot;</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">V&agrave;o ng&agrave;y thứ mười kẻ trộm chạy tới, v&atilde; mồ h&ocirc;i, v&agrave; anh ta n&oacute;i, &quot;&Ocirc;ng l&agrave; thằng cha thủ đoạn qu&aacute; x&aacute;! Trong mười ng&agrave;y li&ecirc;n tục t&ocirc;i đ&atilde; cố gắng.</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Khi t&ocirc;i đi - v&agrave; đ&acirc;y đ&atilde; l&agrave; c&aacute;i g&igrave; đ&oacute; như ph&eacute;p m&agrave;u: chưa bao giờ trong đời t&ocirc;i m&agrave; t&ocirc;i lại kh&ocirc;ng th&agrave;nh c&ocirc;ng thế - t&ocirc;i v&agrave;o nh&agrave;, t&ocirc;i mở rương, v&agrave; thế rồi t&ocirc;i nhớ tới &ocirc;ng v&agrave; t&ocirc;i quan s&aacute;t, v&agrave; khi t&ocirc;i trở n&ecirc;n nhận biết, t&ocirc;i trở n&ecirc;n im lặng tới mức t&ocirc;i kh&ocirc;ng thể chuyển động được. Tay t&ocirc;i kh&ocirc;ng di chuyển được! Khi t&ocirc;i v&ocirc; &yacute; thức tay t&ocirc;i chuyển động - nhưng thế rồi t&ocirc;i đ&atilde; hứa với &ocirc;ng. T&ocirc;i trở n&ecirc;n c&oacute; &yacute; thức lần nữa - t&ocirc;i kh&ocirc;ng thể lấy vật đ&oacute; đi c&ugrave;ng t&ocirc;i. T&ocirc;i phải bỏ n&oacute; lại. Trong mười ng&agrave;y li&ecirc;n tục! Cho n&ecirc;n xin &ocirc;ng n&oacute;i cho t&ocirc;i c&aacute;i g&igrave; đ&oacute; kh&aacute;c.&quot;</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Nagarjuna n&oacute;i, &quot;Đ&oacute; l&agrave; điều duy nhất đấy. B&acirc;y giờ điều đ&oacute; l&agrave; tuỳ anh chọn th&ocirc;i: anh c&oacute; thể bỏ nhận biết v&agrave; vẫn c&ograve;n l&agrave; kẻ trộm, hay anh c&oacute; thể c&oacute; nhận biết v&agrave; để kẻ trộm bị bỏ đi. Điều đ&oacute; d&agrave;nh cho anh chọn lựa. Ta kh&ocirc;ng n&oacute;i rằng anh phải th&ocirc;i ăn trộm. Anh cứ đi ăn trộm; nếu anh c&oacute; thể l&agrave;m n&oacute; với nhận biết, thế th&igrave; ta kh&ocirc;ng lo nghĩ.&quot;</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Kẻ trộm n&oacute;i, &quot;Điều đ&oacute; l&agrave; kh&ocirc;ng thể được; t&ocirc;i đ&atilde; thử trong mười ng&agrave;y rồi. Nếu t&ocirc;i nhận biết, thế th&igrave; t&ocirc;i kh&ocirc;ng thể ăn trộm được. Nếu t&ocirc;i ăn trộm, thế th&igrave; t&ocirc;i kh&ocirc;ng nhận biết.&quot; V&agrave; kẻ trộm n&oacute;i, &quot;Thực sự, &ocirc;ng đ&atilde; c&oacute; được t&ocirc;i - v&agrave; t&ocirc;i kh&ocirc;ng thể bỏ nhận biết n&agrave;y b&acirc;y giờ, t&ocirc;i đ&atilde; nếm trải n&oacute;.</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Chẳng c&aacute;i g&igrave; xứng đ&aacute;ng với n&oacute; b&acirc;y giờ, chẳng c&aacute;i g&igrave; c&oacute; gi&aacute; trị hơn b&acirc;y giờ.&quot;</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Nagarjuna n&oacute;i, &quot;Thế th&igrave; đừng bận t&acirc;m tới ta th&ecirc;m nữa. Đi v&agrave; dạy c&ugrave;ng điều đ&oacute; cho những kẻ trộm kh&aacute;c!&quot;</div>
</div>
<div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Tiếng n&oacute;i b&ecirc;n trong kh&ocirc;ng phải l&agrave; tiếng n&oacute;i, n&oacute; l&agrave; hiện tượng năng lượng. Bạn bị nắm giữ trong nhận biết, trong im lặng. V&agrave; trong im lặng đ&oacute;, bất k&igrave; c&aacute;i g&igrave; bạn l&agrave;m đều đ&uacute;ng; bất k&igrave; c&aacute;i g&igrave; kh&ocirc;ng đ&uacute;ng bạn kh&ocirc;ng thể l&agrave;m được.</div>
<div dir="auto">&nbsp;</div>
<div dir="auto">Cho n&ecirc;n t&ocirc;i kh&ocirc;ng bảo bạn kh&ocirc;ng l&agrave;m c&aacute;i n&agrave;y, v&agrave; l&agrave;m c&aacute;i kia. T&ocirc;i đơn giản bảo bạn điều Nagarjuna đ&atilde; bảo cho kẻ trộm: Chỉ nhận biết!</div>
</div>
<p>Osho</p>
 
Một sư Phật giáo lớn, nhà huyền môn, Nagarjuna, đi qua một làng. Hoàng đế của nước đó là một tín đồ của Nagarjuna, và ông ấy đã tặng cho sư một bình bát ăn xin bằng vàng có nạm kim cương quanh nó. Nó rất đắt, và Nagarjuna là một fakir trần trụi. Khi ông ấy đi qua, một kẻ trộm không thể tin được vào điều đó: một người trần trụi có một thứ có giá trị mênh mông thế! Thế là kẻ trộm đi theo ông ấy.
 
Nagarjuna ở bên ngoài thành phố trong một tu viện điêu tàn. Thậm chí không có cửa, cho nên kẻ trộm mừng lắm. Nó nói, "Bây giờ ông ta sẽ nghỉ ngơi, hay ít nhất trong đêm ông ta sẽ nghỉ, đi ngủ. Mình có thể lấy nó, không có rắc rối gì." Thế là trộm ta ẩn đằng sau bức tường.
 
Nagarjuna nhìn quanh và ông ấy nói, "Tốt hơn cả là anh vào đi và cầm lấy bình bát này để cho ta có thể ngủ thoải mái. Đằng nào anh cũng sẽ lấy nó, cho nên tại sao không cho nó đi? Ta nghĩ tốt hơn cả là đem nó cho anh. Ta không thích làm anh thành kẻ trộm - đây là món quà!"
 
Người này bước vào nhưng anh ta không thể tin được điều đó. Và mặc cho bản thân mình anh ta chạm chân Nagarjuna. Nagarjuna nói, "Bây giờ anh có thể đi, bởi vì ta chẳng có gì khác. Anh cứ thoải mái và để ta thoải mái."
 
Nhưng kẻ trộm nói, "Chỉ một điều thôi: tôi cũng muốn được không bị gắn bó với đồ vật như ông vậy. Ông đã làm cho tôi cảm thấy rất tội nghiệp. Có cách nào một ngày nào đó tôi cũng đạt tới đỉnh tâm thức như vậy không?"
 
Nagarjuna nói, "Có chứ, có cách đấy."
 
Kẻ trộm nói, "Nhưng một điều để tôi nói trước: đừng bảo tôi thôi ăn cắp. Bởi vì bất kì khi nào tôi đi - và tôi đã tới các nhà huyền môn và các thánh nhân và tôi là một kẻ trộm nổi tiếng quanh đây, cho nên họ tất cả đều biết - họ lập tức nói, 'Trước hết anh thôi ăn trộm đi,' và điều đó tôi không thể làm được. Tôi đã thử nhưng điều đó tôi không thể làm được, cho nên xin đừng làm điều đó thành điều kiện. Bất kì cái gì khác ông nói tôi sẽ làm."
 
Nagarjuna nói, "Thế thì anh chắc vẫn chưa gặp được nhà huyền môn hay thánh nhân đâu. Anh phải đã gặp các cựu trộm cắp rồi; bằng không, sao người ta phải bận tâm về việc là kẻ trộm? Cứ là kẻ trộm đi! - đó là công việc của anh, đó không phải là lo nghĩ của ta. Chỉ một điều ta muốn bảo anh, và điều đó là: Đi đi, làm bất kì cái gì anh cảm thấy cần làm, nhưng nhận biết, tỉnh táo. Đừng làm bất kì cái gì một cách vô ý thức, máy móc, như robot."
 
Kẻ trộm nói, "Điều này hoàn toàn được. Tôi sẽ thử nó."
 
Nagarjuna nói, "Ta sẽ đợi mười lăm ngày trong tu viện này; anh có thể tới và báo cáo."
 
Vào ngày thứ mười kẻ trộm chạy tới, vã mồ hôi, và anh ta nói, "Ông là thằng cha thủ đoạn quá xá! Trong mười ngày liên tục tôi đã cố gắng.
 
Khi tôi đi - và đây đã là cái gì đó như phép màu: chưa bao giờ trong đời tôi mà tôi lại không thành công thế - tôi vào nhà, tôi mở rương, và thế rồi tôi nhớ tới ông và tôi quan sát, và khi tôi trở nên nhận biết, tôi trở nên im lặng tới mức tôi không thể chuyển động được. Tay tôi không di chuyển được! Khi tôi vô ý thức tay tôi chuyển động - nhưng thế rồi tôi đã hứa với ông. Tôi trở nên có ý thức lần nữa - tôi không thể lấy vật đó đi cùng tôi. Tôi phải bỏ nó lại. Trong mười ngày liên tục! Cho nên xin ông nói cho tôi cái gì đó khác."
 
Nagarjuna nói, "Đó là điều duy nhất đấy. Bây giờ điều đó là tuỳ anh chọn thôi: anh có thể bỏ nhận biết và vẫn còn là kẻ trộm, hay anh có thể có nhận biết và để kẻ trộm bị bỏ đi. Điều đó dành cho anh chọn lựa. Ta không nói rằng anh phải thôi ăn trộm. Anh cứ đi ăn trộm; nếu anh có thể làm nó với nhận biết, thế thì ta không lo nghĩ."
 
Kẻ trộm nói, "Điều đó là không thể được; tôi đã thử trong mười ngày rồi. Nếu tôi nhận biết, thế thì tôi không thể ăn trộm được. Nếu tôi ăn trộm, thế thì tôi không nhận biết." Và kẻ trộm nói, "Thực sự, ông đã có được tôi - và tôi không thể bỏ nhận biết này bây giờ, tôi đã nếm trải nó.
 
Chẳng cái gì xứng đáng với nó bây giờ, chẳng cái gì có giá trị hơn bây giờ."
 
Nagarjuna nói, "Thế thì đừng bận tâm tới ta thêm nữa. Đi và dạy cùng điều đó cho những kẻ trộm khác!"
 
Tiếng nói bên trong không phải là tiếng nói, nó là hiện tượng năng lượng. Bạn bị nắm giữ trong nhận biết, trong im lặng. Và trong im lặng đó, bất kì cái gì bạn làm đều đúng; bất kì cái gì không đúng bạn không thể làm được.
 
Cho nên tôi không bảo bạn không làm cái này, và làm cái kia. Tôi đơn giản bảo bạn điều Nagarjuna đã bảo cho kẻ trộm: Chỉ nhận biết!

Osho


File Attachment Icon
14212051_1423845307631669_5865566820172327198_n.jpg